TỔ NGỮ VĂN – NGƯỜI THẦY LẶNG LẼ PHÙ SA


       Thời gian có thể làm người ta lãng quên nhiều kỉ niệm, có thể làm rơi lại phía sau những kí ức của một thời tươi đẹp. Thời gian cũng có thể làm thay đổi tình người, yêu thương  nhạt nhòa, rong rêu cảm xúc. Nhưng với tổ Ngữ Văn của chúng tôi, quy luật nghiệt ngã của thời gian dường như bất lực.

        Chúng tôi - thế hệ kế cận không thể nào quên những “cây cao bóng cả” của tổ mình. Không cần lục tìm trong kí ức, chúng tôi vẫn nhớ như in những gương mặt thân thương. Có thể nói, chúng tôi đã từng chơi vơi, hụt hẫng, trống trải khi thầy cô về vui vầy bên gia đình con cháu sau những tháng ngày lặng thầm cống hiến cho sự nghiệp trồng người. Thầy Hường, cô Trương Lan, cô Tuyết, cô Lam, cô Hải, cô Cường, cô Lộc và rồi cả thầy Minh cũng giã từ chúng tôi. Có những lần chia tay nhẹ như gió thoảng, có những lần chia tay đầy ấp tiếng cười, nhưng cũng có những lần chia tay trong lưu luyến, bịn rịn, rưng rưng một niềm xúc động đến xuyến xao lòng người. Nhớ cái nắm tay rất chặt cùng lời nhắn gửi thân thương “nhớ hoài nhé các em”. Điều làm chúng tôi ray rứt là vẫn chưa nói được lời cảm ơn thầy cô dù lòng rất muốn. Cũng có lần chia tay mà cả đôi bên đều hân hoan khi đồng nghiệp chuyển sang môi trường làm việc mới. Và có cả lần chia tay buốt nhói tận tâm can mà mỗi lần nhắc lại vẫn thấy đớn đau, tiếc nuối.

         Tổ Ngữ Văn của chúng tôi hiện nay có 16 thành viên tạm gọi là trẻ. Không còn những “cây cao bóng cả” truyền dạy kinh nghiệm, thế hệ chúng tôi phải nỗ lực không ngừng nghỉ. Ngọn đuốc thế hệ trước trao tay, chúng tôi sẽ chạy tiếp quãng đường còn lại. Dẫu khó khăn song chúng tôi đã không phụ lòng tin tưởng của mọi người. Trong những năm gần đây, tỉ lệ giảng dạy của tổ luôn đạt ở mức cao, nhiều thành viên trong tổ là giáo viên dạy giỏi cấp trường, có năng lực chuyên môn vững vàng, kĩ năng, nghiệp vụ sư phạm tốt. Có những hình ảnh sau tiết dạy mà chúng tôi khó có thể nào quên. Cô giáo lưng áo ướt đẫm mồ hôi, bụi phấn vương trên tóc, lem luốc trên tá áo dài thế mà nụ cười vẫn cứ rạng ngời như mùa thu tỏa nắng. Trong việc thực hiện sứ mệnh thiêng liêng này làm sao tránh khỏi những lúc chúng tôi cảm thấy áp lực, mệt mỏi, cảm thấy bất lực trước học trò nhưng chúng tôi luôn tâm niệm một điều “hãy hết lòng với bọn trẻ, trao yêu thương hạnh phúc sẽ đến với mình” Có những thầy cô đã âm thầm giúp đỡ học trò về vật chất lẫn tinh thần để các em vượt qua giai đoạn khó khăn trong những chấn động về đời sống vật chất, về tâm lí tuổi mới lớn. Có những thầy cô lặng lẽ tìm mọi cách giúp học sinh nắm vững kiến thức bằng những buổi dạy thêm hoàn toàn tự nguyện. Có những thầy cô không quản ngại khó khăn vượt đường xá xa xôi đến vận động học sinh đi học trở lại.  Bao nhiêu đó cũng đủ biết rằng chúng tôi đã và đang thắp lửa yêu thương; đã, đang và đương nhiên sẽ cháy hết mình trên bục giảng để phù sa lặng lẽ đắp bồi cho những ước mơ của học trò bay cao, bay xa… Về những điều này, tổ Ngữ Văn chúng tôi không có gì phải ray rứt.

        Công  tác chuyên môn là quan trọng, là mục tiêu hàng đầu nên tổ chúng tôi luôn hỗ trợ , giúp đỡ lẫn nhau để tất cả đều hoàn thành tốt nhiệm vụ. Tuy nhiên, không dừng lại ở công tác giảng dạy, chúng tôi tham gia rất nhiều hoạt động của nhà trường như văn nghệ, TDTT. Ở các lĩnh vực  này, tổ chúng tôi cũng nhiệt tình, thậm chí có phần “máu lửa”. Ngoài ra, chúng tôi còn cho ra đời CLB VH thu hút ngày càng nhiều học sinh tham gia bởi hình thức luôn đổi mới, phong phú, phù hợp với tâm lí lứa tuổi. Lắng đọng và để lại ấn tượng đối với chúng tôi có lẽ là những buổi sinh hoạt chào cờ do tổ đảm nhiệm.

        Làm việc nhiệt tình, trách nhiệm, vui chơi cũng trách nhiệm, nhiệt tình là đặc điểm riêng của tổ Ngữ Văn trường THPT Phan Bội Châu. Sau những tuần làm việc căng thẳng, chúng tôi lại tụ họp đông đủ nơi hàng quán vỉa hè với những li chè mát lạnh, kể cho nhau nghe những vui buồn nghề nghiệp, những trăn trở về tương lai, những nỗi niềm về con cái. Cũng có đôi khi “chén tạc, chén thù” bàn chuyện “vá trời, lấp biển”. Những khi ấy, chúng tôi xích lại gần hơn, hiểu nhau hơn, cảm thông cho nhau và yêu thương nhau nhiều hơn. Cảnh đời không giống nhau nhưng tất cả đều  luôn lạc quan, luôn tin rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.

         Mỗi người một tính cách: một Mai Hương tự tin, một Xuân Mai điềm tĩnh, một Văn Hải thâm thúy, một Huỳnh Huệ hài hước, một Ngọc Linh  mạnh mẽ, một Thu Hương đài các, một Ngọc Thùy tốt bụng, một Nguyễn Vân sôi nổi, một Thanh Hiển tinh nghịch, một Ngự Đàn tận tụy, một Nguyễn Lan chỉn chu, một Hoàng Yến đôn hậu, một Phạm Châu hồn nhiên, một Thúy Vy điệu đà, một Nguyễn Yến duyên dáng, một Lâm Uyên trách nhiệm. Nét riêng vẫn giữ cho mình song điểm chung đáng quý là chúng tôi hết lòng yêu thương, san sẻ những khó khăn cho nhau trên tình thần hoàn toàn tự nguyện. Đương nhiên đã gọi là cuộc đời thì  không thể tránh khói những lúc hiểu lầm nhau, giận hờn nhau nhưng tất cả được hóa giải một cách nhanh chóng trong buổi họp mặt cuối tuần. Tiếng cười lại rộn ràng, lại bá cổ, choàng vai liêu xiêu vẫy tay chào nhau trong chếnh choáng men nồng.

         Chúng tôi là thế! Tất cả đều cố lưu giữ cho mình những hình ảnh đẹp về nhau. Nếu dòng đời xô đẩy mai kia lỡ có xa nhau thì vẫn còn đó quá nhiều kỉ niệm để mà nhớ mà thương.

        Chạm khẽ vào miền kí ức. Tất cả trở về rực sáng, lung linh, ấm áp đến lạ thường!

         Với tổ Ngữ Văn trường THPT Phan Bội Châu, quy luật nghiệt ngã của thời gian dường như bất lực!

Tổ Ngữ văn